Từ chối thông dâm cùng vợ người khác mà được thoát chết thần kỳ

0


(Trích sách “Sống từng phút giây trong sáng” của Liên Sinh Hoạt Phật Lư Thắng Ngạn)

Có một cậu con trai tên Thôi Gia, tướng mạo cao lớn tuấn tú đĩnh đạc, đúng tiêu chuẩn của một soái ca. Thôi Gia đến hỏi tiền vận ra sao, tôi bèn thỉnh Thần minh trong hư không.

Thần minh nói: “Trời biết.”
Tôi nghe xong cảm thấy rất buồn cười, đương nhiên có trời mới biết rồi. Nhưng tương lai của Thôi Gia ra sao, thực sự cũng không có đáp án hay sao.

Tôi hỏi lại. Thần minh vẫn trả lời đầy chắc chắn: “Trời biết.”
Tôi hỏi lại lần thứ ba. Thần minh vẫn đáp: “Trời biết”, nhưng nói thêm một câu rằng: “Bởi vì người này có “Trời biết” nên anh ta được gia tăng công danh lợi lộc, tiền vận sáng rạng vô cùng.”

Tôi bèn hỏi lại Thôi Gia: “Vì sao Thần minh chỉ nói rằng: Trời biết?”

Thôi Gia ngẩn ra một lúc rồi đỏ ửng mặt, tự cảm thấy rất ngại ngùng kể cho tôi nghe câu chuyện như sau.

Lúc Thôi Gia còn là sinh viên đã thuê trọ tại nhà một người dân sống ở gần trường đại học. Nữ chủ nhân của nhà trọ là một thiếu phụ dáng điệu vô cùng xinh đẹp, đến nỗi khiến bao người động lòng tương tư. Cô ta thường xuyên trang điểm rất sành điệu, con mắt nhìn rất mê hoặc người khác, lại còn lúc nào cũng tỏ rõ tình ý. Thôi Gia tâm thần cũng bị làm cho dao động.

Một hôm, ông chủ nhà đi vắng. Thôi Gia đi ngang qua phòng của chủ nhà thấy cửa không đóng.

Thiếu phụ ở trong đó.
Ánh mắt nồng nàn mãnh liệt nhìn Thôi Gia.
Thân thể cũng liên tục mời gọi Thôi Gia.
Thôi Gia đứng im bất động, bốn mắt gặp nhau.
Thôi Gia cũng bị kích động, thực lòng cũng không kiềm chế được nữa…

Thiếu phụ cất lời: “Người ta không ai biết đâu.”
Thôi Gia liền cực kì bị kích động, bước vào một bước rồi dừng lại.

Thiếu phụ lại nói: “Vui vẻ một chút thôi, không ai biết đâu.”
Thôi Gia khí huyết dâng cao, ham muốn dục vọng cũng trào lên. Nhưng đột nhiên anh ta nhớ lại lúc đi học từng được học câu Bốn biết: “Trời biết, Đất biết, anh biết, tôi biết, cho dù người ta không biết nhưng Trời biết đó”.
Thôi Gia nói với thiếu phụ:
“Người ta không biết, nhưng Trời biết.”
Thiếu phụ hỏi: “Trời biết thế nào được?”
Thôi Gia đáp: “Trời biết, Trời biết, ông Trời biết!”
Anh ta sải bước rộng, quay người đi ra.

???

Buổi tối hôm đó, thiếu phụ lại đến gõ cửa phòng Thôi Gia. Mùi thơm trên người thiếu phụ từ ngoài cửa tỏa vào trong phòng, bay thẳng tới mũi của Thôi Gia. Anh ta mấy lần những muốn ra mở cửa phòng. Chỉ cần mở cửa là có thể ôm ngay cái thân thể ngọc ngà thơm tho ấm áp đó, vì sao lại không nhỉ?

Nhưng Thôi Gia vẫn nhớ như vầy: “Trời biết, Trời biết, Trời biết”. Người ta không biết, nhưng ông Trời biết, có thể lừa người, nhưng không thể lừa được Trời. Rốt cục, anh ta nhất định không mở cửa nữa.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Gia mau chóng dọn tới chỗ một người bạn học khác để ở. Câu chuyện này anh ta không dám kể cho bất kì ai, kể cả người bạn học, chỉ nói rằng chỗ cũ không phù hợp nên dọn đi mà thôi. Bây giờ quả nhiên đúng là người không biết, nhưng Trời biết.

Thôi Gia lại kể cho tôi một câu chuyện kỳ lạ khác.

Cũng vào thời gian học đại học, Thôi Gia đã chuyển chỗ trọ khoảng 5 lần. Sau lần chuyện về người thiếu phụ đó xảy ra thì Thôi Gia đã chuyển đến ở một nơi trọ khác.
Có một đêm anh ta đang lúc ngủ say thì trong mơ nghe thấy một tiếng nói.”Trời biết, mau tỉnh dậy. Trời biết, mau tỉnh dậy. Trời biết, mau tỉnh dậy.”

Thôi Gia nghe rất rõ ràng, liền bật ngay dậy. Anh ta đến bên cửa sổ nhìn ra, hóa ra nhà hàng xóm bị cháy, khói nóng dày đặc. Anh tức tốc gọi các bạn học cùng trọ tại đó dậy, lập tức gọi điện thoại cho cứu hỏa rồi khẩn cấp tháo chạy.

Trong lúc Thôi Gia tháo chạy, ngọn lửa đã lan tới nhà trọ của anh, chẳng mấy chốc nhà trọ đã chìm trong lửa lớn. Trận hỏa hoạn này đã làm chết và bị thương nhiều người. Đám cháy đã thiêu rụi sáu căn hộ ở tầng hai của tòa nhà. Tổn thất về tiền bạc cũng không ít.

Thôi Gia nghĩ lại tình huống lúc đó, nếu như không nghe thấy tiếng gọi “Trời biết, mau tỉnh dậy” đánh thức anh ta, có lẽ anh ta vẫn ngủ say. Anh ta và đám bạn hẳn cũng sẽ bị nhấn chìm trong biển lửa, biến thành bộ xương cháy đen rồi. Bây giờ nghĩ đến vẫn còn thấy sợ.

Trước đó Thôi Gia vốn không tin vào quỷ thần, cũng không tin theo tôn giáo. Trải qua chuyện này, anh ta nhận ra rằng Thần minh là có tồn tại trong cõi vô hình. Tiếng gọi: “Trời biết, mau tỉnh dậy” không phải là do Thần minh nói thì là ai nói được?
Tôi nói với Thôi Gia: “Trong cõi vô hình đúng là có quỷ thần, cho nên ở trong cái gọi là “phòng tối” mà tự lừa dối mình, vẫn còn “mắt thần như điện” (*).
Thôi Gia đáp: “Đúng thực là Trời biết.”

Tôi nói:
“Anh thật đúng là Liễu Hạ Huệ thời nay (*), vững tâm bất loạn.”
Thôi Gia đỏ mặt: “Là do may mắn thôi.”

???

Ôi! Thiện ác chỉ nằm trong một niệm.
Một bước sa chân hận nghìn năm.
Lúc hối quay đầu tuổi đã trăm…

Tôi nói với Thôi Gia: “Với con người hiện đại, chuyện nam nữ hẹn hò xảy ra thường xuyên, mối quan hệ càng ngày càng phức tạp. Tam cương ngũ thường (*) – những mối quan hệ lớn của con người, từ lâu đã không còn người luận bàn đến nữa. Nhưng sở dĩ con người và cầm thú có điểm không giống nhau, chính là vì con người có luân lý. Nếu như con người không có luân lý thì so với cầm thú cũng không có gì khác biệt cả. Còn những người không màng gì tới luân lý thì thực cũng không bằng cầm thú.

Dù vậy, con người cũng sinh ra từ nhục dục, thế nên nhục dục cũng là một trong những bản tính của con người. Tập tính làm nên như vậy, nên muốn không dâm dục thì cũng thực rất khó.”
“Vậy làm sao để cảnh tỉnh bản thân?” – Thôi Gia hỏi.

Tôi đáp: “Trong kinh bốn mươi hai chương có nói, hãy coi người già như mẹ, người lớn như chị, người trẻ tuổi như em gái, người nhỏ tuổi như con gái. Sống với tâm như thế thì có thể diệt được những suy nghĩ về nhục dục.”

“Nếu như không thể suy nghĩ được như vậy thì lại phải làm thế nào?”
“Hãy học Bất Tịnh Quán. Bên ngoài người con gái đẹp chỉ là một tấm da mỏng, nếu như lột bỏ lớp da này, chỉ còn là một khối xương cốt. Sau đó nếu vạch cái thân thể đó ra, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng, máu mủ dịch ướt, đầy phân và nước tiểu, hôi thối tanh khai, kinh tởm vô cùng.”

“Nếu như quán không được, thì phải làm thế nào?”
“Khi ham dục bùng cháy, lúc không thể tự chủ được, hãy nghĩ đến hậu quả. Nếu bước tới một bước, rất có thể sẽ tiêu tan hết tiền tài, danh dự. Không những bại gia nhục tổ, tiếng ác sẽ còn bay xa tới tận quê hương, thậm chí ảnh hưởng đến con cháu. Sự nghiệp tiền đồ một đời toàn bộ sẽ bị hủy hoại. Nghĩ tới hậu quả sẽ khiến tâm thần kinh hoảng, sợ đến dựng tóc gáy. Khi đó cái đầu bốc lửa cũng lập tức nguội lạnh.”

“Nếu vẫn không tự mình kiềm chế được thì lại phải làm sao?”
Tôi đáp: “Khoái lạc nhất thời nhưng rồi hậu hoạn vô cùng lớn!”

Thôi Gia nói: “Từ chuyện này mới thấy, con người thích nhiều lạc thú, dù biết là niềm vui nhất thời vẫn có người dù chết cũng không hối.”
“Lời của Phật rằng, Lạc tức là Không, Sắc tức là Không.”
“Người phàm phu không thể hiểu được điều này.”
Tôi đáp: “Họa phúc không tự đến, chỉ do con người tự tạo.”

???

Trên thực tế những lời đối đáp giữa tôi và Thôi Gia thực sự là vấn đề lớn của xã hội đương đại. Về việc này, chỉ có thể là mỗi người dựa vào tu dưỡng và lương tâm mình tự biết, rồi phải nhờ định lực của sự tu hành nữa.

Tôi nói với bạn, trong thế giới tâm linh đã tự có quỷ thần, bạn có thể cho rằng người ta không biết, nhưng thực tế không thể lừa được Trời cao. Trời biết đấy.

Tôi theo đây cầu nguyện rằng, mỗi người sẽ biết trân trọng sự trong sạch của bản thân. Mỗi người nếu đều biết tu hành thì sẽ có thể siêu thoát khỏi khổ trong luân hồi.

Mắt thần như điện: thần linh sẽ thấy ngay lập tức, nhanh như điện.

Liễu Hạ Huệ: tên một chính nhân quân tử đời Xuân Thu, người nước Lỗ, nổi tiếng giữ được đức hạnh về sắc dục.

Tam cương ngũ thường: do Khổng Tử đặt ra, là đạo đức nam giới phải theo. Tam cương là ba mối quan hệ quân thần (vua tôi), phụ tử (cha con), phu thê (chồng vợ). Ngũ thường là năm điều phải luôn có trong đời là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.

© 2020, Nóng Trong Ngày. ( Theo : www.tintamlinh.com )

Leave A Reply