Những đứa trẻ bị câm

0


Trích sách: “sống từng phút giây rực rỡ”

Có một người là Trịnh Châu đến hàn xá của tôi hỏi chuyện, anh ta viết ra tên tuổi bát tự của người con trai, hỏi xem tương lai của đứa con sẽ thế nào. Tôi ngồi yên lặng thiền định.

Sau đó, tôi viết một bài kệ trên tờ giấy trả lời như sau:

“Thói xấu lâu ngày đã thành tật
Trước đây chẳng biết rõ đúng sai
Khẩu nghiệp quá nặng e khó nói
Sám hối mới mong tránh nghiệp này.”

Trịnh Châu đọc xong bài thơ nói:
“Không hiểu lắm.”
“Con trai ông thân thể có khuyết tật gì không?” – Tôi hỏi.
“Có.”
“Là khuyết tật gì?”
“Bị câm.”
Tôi chỉ vào dòng thứ ba của bài thơ: “Khẩu nghiệp quá nặng e khó nói”, tôi nói với Trịnh Châu:
“Chẳng phải là rất chuẩn sao?”
Trịnh Châu gật gật đầu, nói:
“Đúng là rất chuẩn.”

Trịnh Châu nói:
“Bây giờ vợ tôi lại đang mang thai nữa, bởi đứa con đầu bị câm, nên trong lòng vợ tôi có chút bất an. Vợ tôi đã chụp X-quang, bác sĩ nói đó là một đứa con gái, không biết đứa con gái này liệu có bị câm giống như đứa con trai không?”
Tôi lại ngồi yên thiền định. Không ngờ câu trả lời là: “Không biết.”

Trịnh Châu nói:
“Tiên sinh là người cao minh, nghe người ta nói không có chuyện gì là ngài không biết, sao lại có chuyện là ngài không biết ở đây, hay là tiên sinh thử xem kĩ lại một lần nữa xem sao!”

Tôi gật đầu, rồi lại ngồi tĩnh lặng.

???

Lần này khi tôi vừa tĩnh lặng thì tinh thần tôi trở nên cực kì sáng rõ. Đột nhiên trước mắt tôi có một đường ánh sáng đỏ, đó là Công Tào thần hiện thân. Công Tào nói với tôi:
“Liên Sinh, người hỏi chuyện Trịnh Châu này bởi vì khẩu nghiệp rất nặng, cuộc đời ông ta có hai người con trai, gái đều bị câm, ngài hãy mau khuyên ông ta hối cải, thì có thể cứu được đứa con gái, tránh được nghiệp chướng bị câm!”

Tôi lập tức xuất định, kể lại tỉ mỉ cho Trịnh Châu những gì tôi nghe được trong thiền định, tôi yêu cầu Trịnh Châu đừng phạm khẩu nghiệp nữa.

Trịnh Châu hoang mang hỏi:
“Khẩu nghiệp gì?”
Tôi đáp:
“Công Tào thần nói như vậy, tôi cũng không biết, anh về nhà tự mình nghĩ lại xem.”
Trịnh Châu trở về nhà.

Sau đó, vợ Trịnh Châu sinh được một đứa con gái, quả nhiên cũng bị câm. Con trai bị câm, con gái cũng bị câm, cả nhà đều bình thường không ngờ lại có hai đứa con bị câm, nói thẳng ra là họ thật khó mà chấp nhận được điều này. Vợ chồng Trịnh Châu không dám sinh con nữa.

???

Một ngày nọ, Trịnh Châu đến tìm tôi, nói lại vấn đề lần trước tôi đã thần toán được. Trịnh Châu hồi tưởng lại những lời nói hành động của mình. Thực sự anh ta có vài lần buôn chuyện về những cuộc ngoại tình của người khác. Đồng thời, Trịnh Châu rất thích kể những chuyện cười tục tĩu, kể chuyện cười tục tĩu là sở trường của Trịnh Châu, anh thường khiến người khác bối rối chỉ biết cười gượng.

Trịnh Châu nói:
“Chuyện cười tục tĩu làm cho người ta thư giãn, khiến người ta thoải mái, có gì là không được, việc này sao có thể tính là khẩu nghiệp?”

Trịnh Châu lấy một ví dụ, anh kể một chuyện cười của anh.
Có một người mẹ nghiêm túc nói với con gái rằng, khi đi chơi với bạn trai, cần phải đoan trang, không được tùy tiện. Mẹ dạy con gái rằng nếu bạn trai muốn hôn con, con phải nói “đừng”! Nếu bạn trai đưa tay xuống dưới, con phải nói “dừng lại”! Cô con gái đồng ý. Kết quả là, cô con gái trở về nhà đã khóc lóc ầm ĩ.

Người mẹ nói, chẳng phải đã dạy con cách ứng đối hay sao? Cô con gái trả lời: “Anh bạn trai này vừa hôn, lại vừa đưa tay xuống dưới, do vậy con cứ hét lên “đừng dừng lại, đừng dừng lại”!

???

Kho chuyện cười tục tĩu của Trịnh Châu rất nhiều, anh có thể kể đến mức nước bọt văng tung tóe, kể từ sáng đến tối. Mỗi khi đi chơi đây đó, trên xe du lịch, trong văn phòng làm việc, anh lúc nào cũng có thể kể chuyện trơn tru. Biệt danh của Trịnh Châu là: Hoàng Thái Tử. [ND: ở đây có sự chơi chữ. Chữ “hoàng” trong Hoàng Thái Tử đồng âm với chữ “hoàng” có nghĩa là màu vàng. Trong tiếng lóng Đài Loan, màu vàng ám chỉ những sách, tranh ảnh, tài liệu khiêu dâm.]

Tôi nghe chuyện cười tục tĩu của Trịnh Châu xong thì cười lớn ha ha. Đánh giá mức độ của câu chuyện cười này thế nào là một chuyện khác, mỗi người sẽ có ý kiến khác nhau về việc chuyện cười này có tục tĩu hay không. Nhưng trong Phật giáo có một giới luật, đó là giới vọng ngữ. Giới vọng ngữ bao gồm nói khoác, nói lời ong bướm, nói lời hai lưỡi, ác khẩu. Trong đó thì nói lời ong bướm [ND: khỉ ngữ] chính là nói những lời vô nghĩa, nói nhảm, bao gồm cả kể chuyện cười tục tĩu có tính chất khiêu dâm.

Con người bình thường trong xã hội đối với chuyện cười tục tĩu của Trịnh Châu có thể chỉ cười xòa, cho rằng chẳng có vấn đề gì to tát. Nhưng mọi người thử nghĩ xem, chuyện cười kiểu này mà vào trong chùa Phật, kể cho tăng lữ tu hành nghe, bạn nói xem sẽ thế nào? Đương nhiên là không được.

Tôi lấy ra một điều trong luật trời đưa cho Trịnh Châu đọc.

“Người thích nói khỉ ngữ dâm từ, xảo ngôn hí ngữ làm rối loạn tâm trí người khác, thích phóng đại để miêu tả những hành vi xấu xa, dùng lời lẽ vu khống vọng ngữ để hạ thấp người khác, vu oan cho danh dự người khác, lừa gạt tình cảm của phụ nữ… đều mắc tội khẩu nghiệp. Phạm một lần được tính là 10 lỗi, phạm 20 lần tính là một tội, một tội sẽ bị tước một phần thọ mạng, một trăm tội sẽ bị tước ba phần thọ mạng, giáng phú quý một cấp, tùy theo tội mà sẽ bị tước đi tuổi họ và phúc lộc, người phạm tội nặng thì họa sẽ liên lụy đến con cái, chuyển thế sẽ bị khiếm khuyết.”

Trịnh Châu đọc xong mà choáng váng.

???

Tôi yêu cầu Trịnh Châu phải bỏ thói khẩu nghiệp. Trịnh Châu nói:
“Bỏ khẩu nghiệp thì con cái tôi thực sự có thể nói được sao?”
Tôi nói:
“Công Tào thần nói như vậy.”
“Cần hối cải như thế nào?”
“Trước tiên cần lập lời thề không nói khỉ ngữ nữa.”

Tôi đưa cho Trịnh Châu một tờ sớ văn thề nguyện như sau:
Ngày… tháng… năm… Nay lập lời thề, nguyện bỏ giới dâm, bao gồm khỉ ngữ. Đệ tử là….nguyện trai giới, tắm rửa sạch sẽ, thắp hương mong giải trừ chướng ngại. Kính cẩn tuyên thề trước Văn Xương Đế Quân. Người xưa nói: trong trăm việc thiện thì hiếu đứng đầu, trong vạn việc ác thì tà dâm đứng đầu. Từ hôm nay trở đi, con thề không phạm giới khẩu nghiệp khỉ ngữ, cho đến khi hết thọ mệnh này, con sẽ không bao giờ để tâm trí ngu muội nữa. Nếu còn tái phạm, tự mình nhận hình phạt. Con nguyện sám hối, hộ pháp thần minh, từ bi thương xót, hộ trì bảo vệ, mãi được khang ninh. Đệ tử… xin luôn cẩn thận nghiêm túc.

Áp ấn đóng dấu.

Sau khi Trịnh Châu điền xong vào tờ sớ văn này, tôi đưa Trịnh Châu đến trước miếu thờ Văn Xương Đế Quân thắp hương rồi hóa sớ. Tôi nhìn thấy Công Tào thần trực nhật ngày hôm đó đem tờ sớ văn bay lên trời.

Từ hôm đó, Trịnh Châu cẩn thận mồm miệng, không kể chuyện cười tục tĩu nữa, thay vào đó là kể chuyện cười không còn yếu tố tục tĩu dâm sắc, kể cũng vẫn hay như vậy. Không chỉ vậy, Trịnh Châu còn hành thiện bố thí.
Cứu trợ người nghèo.
In ấn sách thiện.
Xây cầu làm đường.
Đóng góp xây chùa.
Làm tượng Phật vàng.

Niệm Phật trì chú.

???

Về sau, vợ Trịnh Châu có một giấc mơ, mơ thấy mình cùng đứa con gái đi bộ trên sa mạc, thời tiết rất nóng, miệng khát vô cùng, cơn khát thật khó mà chịu đựng nổi. Trong mơ, vợ Trịnh Châu buột miệng niệm: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu mạng.”

Bồ Tát lập tức xuất hiện, phóng đại quang minh, ngồi trên hoa sen quý, cưỡi mây ngũ sắc, cô chỉ thấy Bồ Tát cầm cành dương liễu trong tịnh bình rắc cam lộ thủy lên sa mạc. Trên sa mạc xuất hiện một ốc đảo xanh mát, trong đó có một cái ao, nước trong ao trong suốt, vợ con Trịnh Châu đều uống nước từ cái ao trên ốc đảo này. Uống xong nước mát trong ao thì cũng vừa tỉnh giấc mơ.

Kể ra thì cũng kì lạ. Vợ Trịnh Châu vốn hay bị các chứng bệnh ngạt mũi, khó thở, đau đầu, từ sau khi có giấc mơ này thì hoàn toàn không còn những chứng bệnh này nữa. Điều kì lạ nhất là con gái của Trịnh Châu có thể nói được, thực sự là có kì tích như vậy. Bác sĩ trước đây chẩn đoán cô bé sẽ bị câm bẩm sinh lại đến chẩn đoán bệnh tình cho bé, nói rằng bé đã hoàn toàn như người bình thường. Sự việc thực sự khiến người ta khó mà tin được, chỉ thấy bác sĩ chặc chặc lưỡi không hiểu vì sao lại như vậy.

???

Cả nhà Trịnh Châu đã quy y Chân Phật Tông. Con gái Trịnh Châu đã khỏi bệnh câm bẩm sinh, nhưng con trai thì vẫn không có hiện tượng chuyển biến tốt đẹp nào. Trịnh Châu đến hỏi tôi. Tôi thiền định quan sát, trông thấy một khối thép. Tôi cười khổ, trả lời: “Đây là định số rồi.”

 

© 2020, Nóng Trong Ngày. ( Theo : www.tintamlinh.com )

Leave A Reply