Tôi năm nay 36 tuổi, cưới vợ đã 10 năm, có một con trai, một con gái. Vợ tôi không phải là mối tình đầu nhưng là người phụ nữ đầu tiên tôi yêu nghiêm túc. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên và cưới sau 3 năm ra trường.

Vợ tôi là người sống tình cảm, coi nhẹ vật chất. Với cô ấy, chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau, con cái khỏe mạnh, ngoan ngoãn, dù ở nhà trọ, đi xe máy cà tàng, dùng điện thoại rẻ tiền cũng chẳng là vấn đề.

Tôi yêu vợ. Tình yêu theo năm tháng có thể ít nhiều phai nhạt đi, hoặc không nồng nhiệt như trước. Nhưng nếu nói tôi hết yêu vợ thì không phải. Ấy vậy mà tôi lại “xao lòng” người phụ nữ khác – một đồng nghiệp cùng công ty.

Người ta nói “ăn vụng” thường ngon, nhưng nếu bị bắt quả tang thì xấu hổ lắm. Đối với việc “ăn vụng tình cảm”, hậu quả không chỉ là xấu hổ mà còn là nỗi hối tiếc, ăn năn, khổ đau và cả mất mát.

Chồng ngoại tình bị đánh ghen và pha bẻ lái bất ngờ của vợ - 1

Một số sai lầm chúng ta không có cơ hội để sửa chữa, trong đó có việc ngoại tình Ảnh minh họa: iStock

Tôi không nghĩ nhiều đến điều đó, vì tôi thấy cả hai đủ kín đáo và sẽ vượt qua những phút chếnh choáng do “say nắng” này. Bởi cả hai đều đang có gia đình, không muốn gia đình mình tan vỡ.

Xem thêm:   3 thanh niên Lai Châu mua sâm rẻ tiền ở nước ngoài về 'thổi giá' gấp 10 lần

Nhưng muốn người khác không biết, chỉ có cách mình không làm. Chỉ một tin nhắn chúc ngủ ngon vào đêm muộn của người tình đã khiến vợ tôi phát hiện. Việc tôi có tình cảm với người khác thực sự là đòn chí mạng đối với vợ tôi. Nỗi đau này có lẽ quá sức chịu đựng với người sống thiên về tình cảm như cô ấy.

Tôi đã tìm mọi cách, dùng mọi lời lẽ để xoa dịu, nhưng cô ấy vẫn như phát điên. Tâm trạng của cô ấy thất thường, khi khóc lóc, khi chửi mắng liên hồi, cũng có khi im lặng cả tối không nói một lời nào.

Cuối cùng, sau khi nhiếc móc tôi với đủ mọi thái độ, cô ấy bắt đầu nhắn tin cho “đồng nghiệp” của tôi. Tôi không được đọc, nhưng tôi biết chắc chắn là những lời lẽ rất nặng nề.

Tôi đã cầu xin vợ tôi, rằng chúng tôi đã biết sai, chắc chắn sẽ dừng lại. “Người ta” cũng đang có chồng con, nếu vỡ lở mọi chuyện, không biết sẽ thế nào.

Vợ tôi nghe những lời ấy càng nổi giận hơn, cho rằng tôi lo lắng cho nhân tình. Cô ấy bảo sẽ không chịu nỗi đau này một mình. Nếu gia đình tôi tan cửa nát nhà thì gia đình cô ta cũng phải nhà tan cửa nát.

Chỉ có một điều không ngờ tới được, những tin nhắn vợ tôi gửi, người đọc được lại là chồng đối phương. Anh ta gọi điện cho tôi. Số điện thoại có lẽ anh ấy đã lấy từ vợ mình.

Theo lời hẹn của chồng nhân tình, tôi gặp anh ấy ở một quán cà phê. Thật may, đàn ông đánh ghen sẽ không túm tóc, xé áo ngoài đường như phụ nữ. Tuy nhiên, khi đối diện với vẻ bình tĩnh của anh ta, tôi thấy vô cùng xấu hổ.

Xem thêm:   Tôi vừa nói muốn nghỉ việc, mẹ chồng đã đưa ra 200 triệu để ngăn cản

Tôi xin lỗi anh ấy vì những chuyện đã xảy ra, cố gắng giải thích để anh ấy tin rằng, chúng tôi chỉ đùa vui hơi quá trớn và chưa vượt qua giới hạn cho phép.

Dĩ nhiên, anh ấy không tin, đề nghị gọi vợ tôi ra để “ba mặt một lời”. Anh ấy cho rằng, cả tôi và vợ anh ấy nói gì bây giờ cũng đều không đáng tin. Anh ấy chỉ tin vợ tôi, vì cùng là nạn nhân như anh ấy.

Vợ tôi đến sau khi nhận cuộc gọi của tôi. Tôi lường trước mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ và chuẩn bị tinh thần cho những điều xấu nhất sắp xảy ra.

Anh ta ngồi đối diện với vợ tôi, từ tốn hỏi: “Tôi đọc hết tin nhắn chị gửi cho vợ tôi, biết rằng chồng chị và vợ tôi gian díu với nhau. Nhưng vợ tôi chối, chồng chị cũng chối. Tôi cần chị giải thích về những tin nhắn ấy”.

Mấy hôm nay, mỗi lần nhắc đến chuyện này, vợ tôi đều nổi cơn thịnh nộ. Nhưng lúc này, thật lạ, cô ấy không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn tôi rồi lại nhìn chồng “đồng nghiệp” của tôi, sau đó chậm rãi nói:

“Xin lỗi anh, là do tôi quá hồ đồ nên đã hiểu nhầm mọi chuyện. Tôi không biết vợ anh là người như thế nào, nhưng tôi tin chồng tôi. Anh ấy sẽ không bao giờ làm chuyện xấu xa như vậy.

Xem thêm:   Xin về ăn Tết nhà ngoại, nàng dâu bật khóc nghe bố chồng nói 6 câu

Chẳng qua, tính tôi hay ghen nên khi thấy vợ anh và chồng tôi nhắn tin trao đổi công việc với nhau, tôi đã suy diễn mọi chuyện rồi làm quá lên”.

Vợ tôi nói xong liền đứng dậy chào rồi rời khỏi quán. Tình huống này hệt như một giấc mơ tôi không nghĩ tới. Chỉ với vài câu nói, vợ tôi đã hóa giải buổi “gặp mặt nói chuyện”.

Tôi vội phóng xe về nhà, quỳ gối trước mặt cô ấy: “Cảm ơn em rất nhiều. Cảm ơn em đã tin anh”.

Vợ tôi thong thả trả lời, mặt không một chút cảm xúc: “10 năm vợ chồng, đó là điều tốt đẹp cuối cùng em có thể làm cho anh. Chúng ta ly hôn đi”.

Theo Dân trí