Gần 365 ngày đã qua, bạn có thể đã sống rất tốt, hạnh phúc, tìm thấy tình yêu, giá trị thực của bản thân. Hoặc, bạn chẳng may đi chệch hướng, mắc sai lầm, thất bại trong công việc lẫn tình cảm…

Cho dù, bạn đang hân hoan hay tiếc nuối thì những chuyện đã qua trong năm 2023 cũng chỉ có thể nhìn lại. Kể từ thời điểm này, bạn hãy cùng VietNamNet tổng kết những dấu ấn khó phai của gần 365 ngày qua. Để rồi, chúng ta cùng mỉm cười, nói lời chào: Tạm biệt nhé, 2023! 

Bài viết của độc giả về chủ đề này, vui lòng gửi vào địa chỉ mail: [email protected].

Tạm biệt năm 2023! 

Một năm với tôi thật nhiều gian nan, thử thách. Đó là một năm, tôi lăn lộn khám chữa bệnh thoái hóa khớp gối từ bệnh viện huyện đến bệnh viện trung ương.

Tôi đến bệnh viện nhiều đến mức thuộc hết tên bác sĩ, điều dưỡng khoa phục hồi chức năng, quen mặt mấy cô, mấy chị bệnh nhân đồng bệnh. Mọi người tâm sự hoàn cảnh gia đình, động viên nhau kiên trì chữa bệnh, phấn khởi khi ai đó thông báo gặp thầy gặp thuốc, bệnh tình thuyên giảm. 

Xem thêm:   Đến thăm vợ cũ của chồng, thấy chị khó khăn, tôi tặng luôn 10 triệu đồng

Để tâm trạng mình thoát khỏi lo âu, chán nản và mệt mỏi, mỗi lần đi viện về tôi đều tạt qua chợ, mua một bó hoa tươi về cắm phòng khách. Những bông cúc họa mi trắng tinh khôi, cúc chi vàng tươi tắn, thơm ngát hay hoa bướm mềm mại làm tôi thích thú, ngắm hoa mà quên đi đôi chân đau nhức và tác dụng phụ của thuốc điều trị. 

Đến Bệnh viện Trung ương Quân đội 108, lần đầu tôi còn ngơ ngác đi đến đâu hỏi thăm đến đấy, mà giờ thuộc hết lối rẽ lên phòng khám, phòng tiêm. Tôi sợ tiêm đến mức, mỗi lần vào tiêm là nhắm mắt, hít thở sâu, bác sĩ hỏi chỉ trả lời lí nhí hoặc im lặng. Bác sĩ tiêm xong, tôi mới mở mắt trả lời.

anh 1 hoa quynh.jpg
Bạn nhắn hoa quỳnh đã nở khiến trái tim tôi vui hết cả ngày. Ảnh: Nguyễn Loan

Tôi kể chuyện mình đi viện lên mạng xã hội, mô tả kĩ càng tâm lý sợ sệt của mình khi tiêm ra sao, đến lúc ra nghỉ ngơi bên ngoài, mấy cô bác đang chờ đến lượt hỏi tiêm đau không, tôi đều trả lời là chỉ như kiến cắn. Thế là hội bạn trên mạng xúm vào bình luận trêu đùa rôm rả. 

Thật vui mừng là sau một hành trình dài kiên trì theo phác đồ điều trị của bác sĩ, tôi thấy sức khỏe mình cải thiện rõ rệt. Một người bạn còn chia sẻ cho tôi cách thiền tại chỗ, cám ơn và xoa dịu vết đau như thế nào. Tôi tò mò làm theo và thấy hình như đôi chân bớt nhức mỏi, đi lại nhẹ nhõm hơn. Khi ốm đau kéo dài, tôi có thời gian quan sát và điều chỉnh chế độ sinh hoạt, ăn uống, thể dục hợp lý.

Chúng ta ai cũng biết đến câu “sức khỏe là vàng”, nhưng chỉ khi ốm đau mới thật sự thấm thía và biết trân trọng vốn quý ấy.

Khi bị ốm, tôi được nghỉ ngơi mà không áy náy việc nhà bề bộn, con cái tự lo học hành, nấu nướng giúp mẹ. Những ngày tôi đi viện, về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tôi giao khoán việc nhà cho các con, nhắc nhở khuyên nhủ con học hành chứ không kèm cặp sát sao như trước. Có lẽ đó cũng là lúc các con phát huy tính tự lập, tự giác, biết thương bố mẹ.

Tôi luôn nói với các con: “Yêu thương không chỉ nói suông mà bằng hành động!”.

Một năm trôi đi, tôi góp nhặt được nhiều niềm vui nho nhỏ mỗi ngày. Đó là chuyến đi chơi Đền Cổ Loa cùng em gái. Hai chị em vừa đi lễ, vừa tranh thủ ghi lại những bức ảnh ngày xuân xinh tươi. 

Và bất cứ khi nào thuận tiện, vợ chồng tôi lại đi chơi cùng nhau. Lần đầu đi tàu điện Cát Linh – Hà Đông, chúng tôi cũng háo hức như rất nhiều bạn trẻ đi trải nghiệm, chụp ảnh tạo dáng ở nhà ga, trên tàu. 

Những lần cho con gái đi chơi Hà Nội, bố mẹ vừa dẫn con đi ngắm cảnh vừa kể chuyện lịch sử cho con nghe, từ bia đá, hồ Văn, biểu tượng Khuê Văn Các ở Văn Miếu Quốc Tử Giám đến các hiện vật trưng bày trong Bảo tàng Hồ Chí Minh. 

Có lẽ chuyến đi chơi tôi thích nhất là hồi tháng 11, tôi rủ chồng đi chơi vườn hoa Bãi đá sông Hồng. Chồng tôi không còn bực bội với sở thích ngắm hoa chụp ảnh của vợ nữa, mà tận tình chụp ảnh cho vợ suốt cả buổi sáng. Và tin được không, những bức ảnh xinh tươi ấy khi tôi đăng Facebook đã nhận về nhiều lượt yêu thích nhất.

anh 2 hoa quynh.jpg
Bông hoa trắng vươn mình đón gió ở ban công. Ảnh: Nguyễn Loan

Một năm mà tôi dành nhiều thời gian đọc sách. Những cuốn sách tâm lý khó nhằn, tôi đọc đi đọc lại những chương mình tâm đắc và có thể áp dụng. Tôi chợt thấy mình sống thanh thản, nhẹ nhàng đối diện với nỗi đau và bước tiếp. 

Mảnh vườn hoa nho nhỏ trên ban công và sân phơi, tôi miệt mài chăm sóc và tận hưởng thành quả là những đóa hoa tươi thắm dịu dàng, khoe với bạn bè những bông hoa quỳnh trắng muốt tinh khôi. 

Bạn phương xa gửi lời nhắn: “Tớ có chậu dao rồi, chỉ thiếu mỗi quỳnh”. Bạn trên mạng kể chuyện tuổi thơ gắn với hoa quỳnh, giờ sao tìm quỳnh về trồng khó quá. Vậy là tôi ngắt mấy lá quỳnh, gửi đường bưu điện tới tay các bạn.

Mới đây, cô bạn gửi tặng bức ảnh đầy cảm xúc: “Thương em quỳnh nở ngày mưa gió!”. Chỉ một bức ảnh mà khiến trái tim tôi reo vui cả ngày. Tình yêu với hoa cỏ thiên nhiên khiến tôi dễ dàng có thêm những người bạn chung sở thích để chia sẻ kinh nghiệm trồng hoa, nấu ăn, xem phim, đọc sách.

Tạm biệt nhé năm 2023, một năm đầy biến động về sức khỏe nhưng tặng cho tôi thêm nghị lực và sự kiên trì bền bỉ đi qua khó khăn, gặt hái những niềm vui nhỏ mỗi ngày, như trồng hoa, đọc sách, nấu ăn, xem phim truyền hình, tặng sách cho một lớp học ở quê nhà, trồng thêm mấy cây hoa nhỏ nơi sân ga, xin lỗi một người bạn cũ…

Tôi cảm thấy thật sự nhẹ lòng thanh thản khi tạm biệt năm cũ và chào đón năm mới đang đến rất gần!