Sự nghiệp tan tành vì viết sách khiêu dâm

0


Một hôm có nhà văn nổi tiếng tên Tạ Nhuận đến tìm tôi.
Tạ Nhuận biết tôi đã viết hơn trăm cuốn sách, mỗi ngày đều viết không gián đoạn, nên vô cùng khâm phục. Còn tôi cũng biết Tạ Nhuận là nhà văn có tài năng hơn người, hạ bút xuống là nghìn chữ, lý luận sắc bén độc đáo, chỉ có người phi thường mới đạt được. Tôi cũng rất ngưỡng mộ ông ta. Một người như vậy tới tìm tôi, tôi đương nhiên thấy rất vui.

Tạ Nhuận hỏi tôi: “Liên Sinh Hoạt Phật, tôi nghe người ta nói ngài biết thông linh âm dương?”
“Có biết chút chút.”
“Có thể giúp tôi hỏi chuyện một chút được không?”
Tôi cười: “Tiên sinh phong thái ưu tú, nổi danh trong ngoài, triết lý thông thấu mà còn có chuyện khó khăn không giải quyết được sao?”

Tạ Nhuận rất nghiêm túc nói:
“Ngài nói cũng đúng. Tôi cả đời trước nay đều không mê tín những chuyện âm dương quỷ thần, cũng chẳng tin chuyện thông linh. Đối với những thứ ngài viết tôi lại càng cười vào mũi. Nhưng đây là chuyện quá khứ rồi, xin ngài đừng để bụng.
Năm nay tôi 64 tuổi, đời này nói về tài hoa thì tuyệt đối không thua ai, nói về năng lực cũng không thua kém người ta. Thế nhưng trong giới học thuật từ trước tới nay tôi đều không được trọng dụng. Trong sự nghiệp có vài lần có cơ hội nhưng cũng đều bị lỡ mất. Ngài xem, tôi là nhà văn nổi tiếng đấy, nhưng kì thực tôi đã bị trầm cảm vì luôn bị người ta gạt qua một bên.”

“Có chuyện như vậy ư?” – Tôi rất kinh ngạc.

Tạ Nhuận nói: “Ngài thấy đấy, tôi nổi tiếng nhưng thực tế tiền không có, quan chức cũng không, gia đình ly tán, đến nhà cũng không có nốt. Sức khỏe tôi cũng không còn được tốt như trước, cả đời chỉ có ôm mấy cuốn sách cũ nát mà thôi.

Thực sự là khó khăn liên tiếp, dường như trong cõi vô hình có bàn tay nắm lấy toàn bộ công danh lợi lộc đẩy ra ngoài vậy, giống như có vị thần vận mệnh trong cõi vô hình điều phối, tôi không rõ hà cớ nào lại bị như thế này, đành nhờ ngài hỏi giúp.”

“Được thôi!” – Tôi nói.

???

Ngay trước mặt Tạ Nhuận, tôi nhắm mắt lại, trong lòng hướng tới ba vị bổn tôn thỉnh nguyện.
– Diêu Trì Kim Mẫu.
– Phật A Di Đà.
– Địa Tạng Bồ Tát.

Rồi niệm:
“Ở đây có Tạ Nhuận, muốn biết nhân quả, linh cơ thần toán, chân truyền đạo diệu, mau ban đáp án, đẩy lui mê võng, dự báo viên mãn. Cấp cấp như luật lệnh.”

Đột nhiên trước mắt tôi nhìn thấy luồng ánh sáng trắng, bên trong có một cái động lớn. Từ trong động bước ra một cậu bé mặc áo xanh, trong tay cầm một quyển sách ghi danh.

Cuốn sách ghi danh đó quả nhiên có ghi tên Tạ Nhuận. Cậu bé mặc áo xanh đó mở cuốn sách cho tôi xem. Tôi xem xong cảm thấy kinh ngạc.

Thì ra vốn dĩ Tạ Nhuận sẽ được là người có địa vị, ở trường học không những là giáo sư, có thể làm đến hiệu trưởng, thậm chí gia nhập bộ máy hành chính, có tiền, có quan chức, gia đình viên mãn, sức khỏe khang thái, thọ đến 89 tuổi.

Con người Tạ Nhuận này:
Tấm lòng trung thành.
Một lòng có hiếu.
Vì sao lại thành ra như thế này!

Xem tới cuối cùng thì thấy mặt sau có viết vài chữ nhỏ. Tạ Nhuận lúc còn trẻ, có lần để kiếm chút tiền nhuận bút, rất tiếc đã thiếu suy nghĩ mà viết ra 6 cuốn dâm thư (*) rất rất mỏng, rồi in ra thành loại sách kiểu rẻ tiền. Cách viết mô tả rất trực tiếp, chân thực, ôi ôi a a, viết bừa cho xong không có cơ sở gì cả.

Tạ Nhuận chính vì “6 cuốn tiểu thuyết màu vàng” này mà vợ con, tiền tài, lộc thọ, sức khỏe đều tiêu tan hết. Xem đến đây, tôi đã hiểu hoàn toàn.

???

Tôi mở mắt ra hỏi:
“Hồi còn trẻ, ông làm việc gì?”
“Đi học, toàn là trường hàng đầu.”
“Có sáng tác không?”
“Có, tôi gửi bài đăng báo.”
“Có xuất bản sách không?”
“Hồi đó thì không.”
“Tôi nói có.” – Tôi kiên quyết.
“Thật sự là không có.”
“Sách mỏng, màu vàng.” – Tôi nói thẳng luôn.

[ Còn gọi là Tiểu thuyết màu vàng: cách gọi để chỉ những loại sách có nội dung và hình ảnh khiêu dâm.]

Tạ Nhuận lúc này miệng há to, sắc mặt đỏ lựng, biểu lộ một vẻ mặt không thể tin được.
“Ôi, ngài đã biết, quả nhiên là có, quả nhiên có.”
“6 cuốn?”
“Đúng vậy, 6 cuốn.” – Tạ Nhuận gật gật đầu.
“Chính là 6 cuốn sách màu vàng này đã lấy đi vận may lẽ ra ông đã có, khiến ông ngày càng thảm hại. Hôm nay, nếu không phải do đời trước ông sống có đạo đức thì thọ mệnh cũng không giữ được.”

Tạ Nhuận vô cùng sợ hãi. “Nghiêm trọng đến mức này cơ à!”
Tôi đáp: “Những cuốn sách màu vàng khiến con người ta dao động tâm trí, dẫn dắt họ đến tà dâm. Nam nữ cùng đọc rồi dẫn đến những hành vi phóng túng, mất hết cả danh dự tiết hạnh.”

Tôi nói: “Trong trời đất, chỉ có cầm thú, trống mái loạn luân, bất chấp xấu hổ, bất chấp liêm sỉ, việc đáng khinh mà vẫn làm. Là con người, đứng đầu vạn vật, cần lấy tiết hạnh làm trọng. Một khi loạn luân, cho dù là người cũng không bằng cầm thú. Giới tà dâm này là ma chướng đứng đầu, là căn bệnh tàn phá đứng đầu. Đã tu hành, mọi dâm dục đều phải cắt bỏ tận gốc.”

Tôi lại nói: “Nhân loại chúng ta từ sắc dục mà sinh ra, mỗi người đều mang trong mình hạt giống sắc dục, do đó tập khí này rất nặng. Kì thực dựa vào nhân quả mà nói, con người do sắc dục sinh ra rồi cũng vì sắc dục mà chết.

Hiểu được đạo lý này thì cần phải tiết chế ham muốn để không sa đà vào dục. Lợi ích của việc tiết dục có thể giúp cho sống lâu khỏe mạnh, sự nghiệp thăng tiến, vận hạn tốt sẽ đến.

Nếu như kích động người ta háo sắc dâm dục, tất nhiên tiêu tan sức khỏe khí lực, đạo đức gia đình suy đồi, hung thần sẽ đến, tất cả kết quả nhận được sẽ trái ngược với ý muốn.”

Tạ Nhuận nghe xong rồi chỉ nói: “Vậy còn vợ chồng thì sao?”
“Là vợ chồng cũng không được tham đắm dục vọng, tóm lại cũng cần có sự tiết chế một chút. Nếu không biết kiểm soát cũng sẽ khiến tiêu tan sinh lực.”

Tạ Nhuận nói: “Tôi đã tỉnh ngộ rồi, có thể sám hối được không?”
Tôi đáp: “Theo như tôi biết, viết sách hoặc vẽ tranh khiêu dâm, hoặc tạc tượng khiêu dâm, phải chờ đến khi các sách, tranh, tượng này bị tiêu hủy hết thì nghiệp chướng này mới hết. Nếu không, mãi mãi nghiệp chướng này sẽ bám theo.”
Tạ Nhuận sợ hãi nói: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Đúng vậy” – Tôi nói. “6 quyển sách màu vàng mà ông viết, nếu như vẫn còn được lưu truyền thì sẽ vĩnh viễn ảnh hưởng đến tận sau này. Hãy nghĩ mà xem, nếu thế thì nghiệp chướng làm sao mà tiêu trừ đây?”

???

Tạ Nhuận nghe tôi giảng rằng chỉ vì một chút tiền nhuận bút viết sách dâm thư, tạo nghiệp gây ra họa lớn đến mức như vậy, giờ ông ta không biết phải làm sao?

Tôi nói với Tạ Nhuận: “Xem ra chỉ có hai cách thôi, một là ông hãy viết sách khuyên răn người đời bài trừ tà dâm, hai là nếu có gặp sách khiêu dâm thì lập tức tiêu hủy.”
Tạ Nhuận đáp: “Như vầy được đó!”

Tạ Nhuận vui vẻ ra về. Sau đó, ông ta viết một bức thư cảm ơn tôi. Tạ Nhuận nói thần toán của tôi quả thực linh nghiệm. Đồng thời ông ta cũng tin Thần, bái Phật, không dám nói các chuyện nhân duyên quả báo là nhảm nhí nữa.

Tạ Nhuận để chứng minh cho lời nói của tôi là chuẩn xác, không ngờ đã gửi đến tôi bộ 6 cuốn sách màu vàng mà ông ta viết. Hóa ra ông ta vẫn còn giữ lại, dùng bút danh là “Dâm Căn” Tên sách là:
“Vui thú trong vui thú”
“Khoái lạc của giao hoan”
“Phu nhân Tổng sự trưởng” v.v.

Tôi nhớ lại lúc bản thân mình còn trẻ, có lần đi bộ đến một tiệm sách ở chợ đêm Lục Hợp đường số 2 ở Cao Hùng, dường như đã trông thấy những cuốn sách này. Những cuốn sách như thế quả thực đã làm hại không ít đến giới thanh niên học sinh sinh viên.

Tạ Nhuận xin tôi thay ông ấy tiêu hủy 6 cuốn sách tà dâm mà ông ta đã viết để bày tỏ sự sám hối. Trong lúc tiêu hủy, tôi viết ra một câu kệ của Phật, lời rằng:

Hảo sắc chi nhân mộng bất tỉnh.
Hôn hôn trầm trầm thị tà dâm.
Tai họa trì tảo hội hàng lâm.
Đương kí sắc không tính viên minh.

Dịch nghĩa:

Háo sắc, không tỉnh mộng.
Hôn ám cứ tà dâm.
Tai kiếp đến âm thầm.
Sắc vốn Không, hãy nhớ.

© 2020, Nóng Trong Ngày. ( Theo : www.tintamlinh.com )

Leave A Reply